author: -blueintou (X)
pairing: doren
characters: doyoung, renjun (nct)
—
[Zhihu Ask] Mất bao lâu để bạn và người yêu đến với nhau?
[+2312]
Mười năm, từ năm mười tám đến năm hai mươi tám, tôi mất một khoảng lâu như vậy để nhận ra người đó tuyệt vời đến nhường nào. Còn người ấy lặng lẽ bên tôi mười năm, cho tôi hiểu thế nào là quý giá.
Tôi gặp anh ấy vào năm cuối trung học, là một giáo viên thực tập mới của trường, anh vừa đến liền tạo nên một làn sóng lớn vì vẻ điển trai, nơi anh đi qua đều có ánh nhìn của các cô cậu học trò. Có lẽ vì thế mà tôi để anh vào tâm trí, còn tôi chẳng có gì ngoài dốt đặc môn toán, nên vẫn luôn canh cánh trong lòng vì sao lúc ấy anh lại đặc biệt chú ý đến tôi. Thật ra đến tận sau này tôi mới biết nguyên do, anh nói, “Anh muốn diện kiến người 0 điểm toán duy nhất của Trung học A từ trước đến nay, trong đợt thực tập đó sinh viên nào cũng muốn gặp em cả.”
Học dốt cũng có cái lợi hại riêng.
Quay lại chuyện chính, lúc đó tôi không hề xem anh như một đối tượng có khả năng trở thành người mình thích, bởi tôi đã có cho mình một mối tình, anh cũng biết việc đó. Tính tôi và anh đều cởi mở, lại gần tuổi nhau, dễ nói chuyện hơn thầy cô trong trường, con nít mà, nên tôi có chút tự mãn khi nghĩ mình “ngang cơ” với người bề trên, thế là rất hay tìm kiếm cảm giác thành tựu trên người anh. Anh cũng rất thoải mái, không ép buộc đám học trò gọi anh là thầy, còn có thể tám nhảm với bọn tôi.
Mối quan hệ của bọn tôi như những người bạn, cho đến một ngày anh ngỏ lời kèm tôi môn toán vào ba tháng cuối trước khi thi đại học, thì chúng tôi mới từ bạn lên thành bạn thân. Thật ra chuyên ngành của anh là môn Hoá, nhưng cái danh thủ khoa năm đó cũng đâu phải để không. Tôi chưa kịp nói gì thì ba mẹ đã gật đầu đồng ý, còn rất coi trọng anh. Thế là mỗi thứ bảy chủ nhật, chúng tôi lại chen chúc trên bàn học, tôi không còn nhớ mình đã ăn bao nhiêu cái cóc đầu của anh nữa.
Khoảng thời gian đó quả thực nhiều cảm xúc, tuổi học trò luôn có những câu chuyện quá mức đẹp đẽ và bi thương, đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời vẫn không khỏi hoang mang lo nghĩ. Tôi vốn có nhiều bạn bè, nhưng để tâm sự hết lòng mình thì không có người thích hợp, ngay cả người yêu cũng thế. Là loại phòng bị tôi không biết vì sao nó được tạo thành. Nhưng anh có một năng lực gì đó rất đặc biệt, ở một mình trong căn phòng với anh, tôi dường như buông bỏ mọi rào chắn, anh cũng rất giỏi trong việc nhìn mặt, hôm nào thấy tôi bơ phờ liền hỏi han, sau đó từ từ dẫn dắt tôi nhả hết máu dồn ứ trong lòng ngực. Có những hôm stress đến mức tôi khóc lúc nào không hay, sau đó anh dọn dẹp hết sách vở và hai chúng tôi chỉ ngồi nói chuyện thôi. Nào là việc chọn nguyện vọng, chọn nghề, chuyện ganh đua trong lớp, hay cả chuyện tình cảm nữa.
Tôi còn nhớ lúc đó tôi đã đấu tranh rất nhiều với gia đình vì nghề nghiệp mơ ước, tôi muốn đi theo ngành đồ hoạ, ba mẹ thì muốn tôi học kế toán. Họ thuyết phục tôi đến mức có một vài phút tôi nghĩ mình đã chọn sai, tôi nói điều này với anh nhưng anh chẳng ý kiến, dạo ấy tôi cứ hoài nghi anh cũng như ba mẹ, muốn tôi ra đi làm sẽ nhanh chóng có nhiều tiền. Nhưng sau này ba nói cho tôi biết, anh đã đến nhà lúc tôi ở trường để thuyết phục họ cho tôi đi theo ngành mình muốn, anh giúp tôi thực hiện ước mơ.
Kể từ khoảng thời gian học kèm đó, chúng tôi rất thường hay trao đổi với nhau. Ngày đi thi về, anh là người đầu tiên gọi điện cho tôi hỏi han, đến hôm nhận điểm, cũng là anh sang nhà cùng tôi nhìn chằm chằm trang chủ của bộ giáo dục, rồi cả hai mừng hớn khi tôi cuối cùng cũng trên điểm năm môn toán. Đến khi nhận được giấy gọi nhập học của trường tôi yêu thích, anh còn mua trà sữa ở một quán rất đắt tiền cho tôi. Bây giờ nhìn lại, mọi cột mốc quan trọng trong thời gian đó tôi đều trải qua cùng anh, không một ai khác ngoài anh cả.
Thế mà tôi vẫn chỉ xem anh như là bạn thân thôi. Cũng không hiểu vì sao nữa.
Lên đại học rồi thì thời gian trống quả thực không hề nhiều, chi li từng tí cũng không đủ để hỏi han nhau thường xuyên. Từ năm nhất đến năm hai đều trải qua rất bình lặng, anh vẫn hay sang nhà vào dịp lễ tết để chúc tuổi ba mẹ, còn lì xì cho tôi bởi thương cảm tôi ở nhà họ hàng không còn được nhận những thứ như thế nữa.
Nói về vấn đề tình cảm một chút, người yêu tôi rất không thích anh. Tôi nghĩ vì ánh mắt của người yêu luôn nhạy cảm hơn tất thảy, cậu ta cứ nói mãi với tôi rằng anh không có ý gì tốt, không thích tôi qua lại với anh, còn hậm hực khi chạm mặt anh ở nhà tôi cái hồi còn học kèm với nhau. (Lúc ấy cậu đòi dạy kèm tôi, không cần anh ấy, nhưng đương nhiên là ba mẹ tôi không đồng ý việc này, hai đứa yêu nhau chui vào một cái phòng đóng kín, thật sự không dám nghĩ tới). Sau này lên đại học còn cãi nhau to một trận vì sao anh cứ đến nhà tôi mãi thế, tôi nói vì anh là ân nhân của gia đình nên đến nhà thì có sao đâu, nhưng cậu ấy không chịu hiểu, còn đòi chia tay mấy lần.
Nói một chút thì, người yêu tôi lúc ấy chính là ánh hào quang trong mắt, là mặt trời rực rỡ nhất. Cậu ấy rất tốt, đến bây giờ tôi vẫn nghĩ vậy, là người học giỏi, chơi thể thao, còn khéo ăn nói, lại rất chiều tôi (trừ những vấn đề liên quan tới anh), tôi không ngại khi giới thiệu cậu ấy với ba mẹ khi mới quen nhau, vì một người sáng chói như thế chắc chắn sẽ không bị cấm đoán khi qua lại đâu (và đúng thế thật). Bởi vì cậu ấy ở một vị trí rất cao trong tim, nên để chiều lòng cậu ấy, lên năm hai tôi không còn liên lạc với anh nữa. Đến một việc như vậy tôi cũng có thể làm vì cậu ấy, nên mọi người có thể hiểu tôi đã đổ rất nhiều công sức cho mối tình này.
Một người quá chói loá, còn một người như hũ mực đen ngòm, bất giác sẽ sinh ra cảm giác mình không xứng đáng, luôn luôn nghĩ người ấy yêu mình đã là thiệt thòi rồi, không muốn họ phải khó chịu thêm.
Bẵng đi một thời gian, anh nhắn tin cho tôi, nói rằng sắp đi du học để học lên cao hơn, hỏi tôi đến tiễn được không. Tôi nhận lời, hôm đó đến sân bay, ngoài tôi ra thì không còn ai khác, anh nói bạn bè người thân đều đã tạm biệt nhau cả rồi, chỉ có mình tôi là chưa thôi. Anh hỏi tôi ôm được không, tôi nói được. Lúc đó anh ôm rất lâu, nhịp thở đều đặn phả lên vành tai tôi, đến sau này tôi mới biết lúc ấy tim anh đã đập nhanh đến mức nào.
Một lúc thì buông ra, anh nhét vào tay tôi một hộp gỗ rất đẹp, nói tôi sau này không được quên anh. Câu nói đó làm tôi ngỡ anh đi sẽ không về nữa, nên lòng bỗng lo sợ vô cớ. Anh dứt khoát xoay người đi mất. Đêm đó về tôi mới mở hộp gỗ ra, bên trong là một cây bút máy tinh xảo và một hộp mực rất thơm, tôi mới nhớ hồi còn học kèm có nói với anh ngày xưa mình viết bút máy rất đẹp, còn được đi thi, nhưng sau này lên trung học sử dụng bút bi, viết nhanh nhiều nên bây giờ không còn đẹp nữa, lòng vẫn rất muốn luyện chữ như xưa nhưng không có thời gian. Anh vẫn nhớ, vẫn là người truyền lửa cho tôi, thật sự rất muốn khóc.
Anh đi du học ở Pháp, đi rất lâu mà chưa về thăm lần nào, chúng tôi cũng nhắn tin câu được câu chăng qua sms. Cuộc sống cứ vậy trôi, đến năm tôi hai mươi bảy tuổi.
Sự nghiệp đã ổn thoả, nên chuyện cá nhân bỗng chốc được đưa lên đầu, ba mẹ hai bên giục cưới, tôi cũng rất sẵn lòng. Tôi nhớ hôm ấy đi lựa đồ trang trí, sau đó thì đi ăn, mọi chuyện rất suông sẻ, cho đến khi cậu chở tôi về nhà thì bỗng nhắc tới anh. Cậu ấy hỏi tôi còn “qua lại” với anh không, chính xác từng chữ. Nó làm tôi khó chịu rất nhiều, bạn biết đó, cảm giác như bị buộc tội ngoại tình vậy, trong khi tôi dốc lòng mình vì cậu ấy như thế. Tôi trả lời còn, vừa hôm qua mới nhắn tin xong. Thế là cậu ấy dừng xe, sau đó phát tiết, nói tôi cứng đầu, đã bảo không được liên hệ gì với anh, thế mà vẫn lén lút.
“Thằng cha đó ve vãn chỉ để cướp lấy em khỏi anh thôi, em thái độ nửa tiến nửa lùi là có ý gì? Tính tới một ngày chia tay anh thì có back up plan à? Thằng đó có gì hơn anh, đê tiện đến độ dùng cả nghề nghiệp để tiếp cận em, không biết trong căn phòng đó nó đã làm gì để em mê muội như vậy!”
Cậu ấy sỉ nhục cả anh và tôi, đã rất lâu kể từ lần cuối tôi nổi nóng, tôi còn nghĩ mình sẽ không bao giờ điên tiết với cậu, cho đến cái đêm hôm đó. Tôi tức đến mức cả mặt đỏ lên, nói một tràng dài không ngơi nghỉ:
“Anh có biết từ ngày yêu anh em chưa một lần nghĩ mình sẽ dối anh, vậy mà chỉ vì một mối quan hệ thầy trò, bạn bè của em mà anh nghi ngờ em có lòng dạ đó? Ngày đó anh đòi chia tay, em đã chọn tổn thương thầy ấy chỉ vì anh, thế mà bây giờ anh sỉ nhục người đó trước mặt em? Anh có còn là người không vậy? Nhờ thầy mà em mới tốt nghiệp, mới có ngày hôm nay, anh nói thế không ngượng mồm hả? Em thật sự không biết sau này còn phải làm đến mức nào mới chiều được anh nữa, con người cũng có giới hạn thôi, em chịu không nổi nữa, chia tay đi, trả nhẫn cho anh, ngày mai em sẽ qua nhà nói chuyện với chú dì.”
Sau đó tôi bước ra khỏi xe, bắt taxi rồi về nhà, cậu ấy không hề ngăn tôi lại. Tôi thực sự vụn vỡ, đêm hôm đó khóc rất nhiều, mũi nghẹt đến không thở nổi. Tôi còn đem rượu mua để khui trong đám cưới ra uống, hết hai chai liền.
Thế mà chẳng hiểu sao, tôi lại nhớ đến cái hôm tôi khóc với anh trong phòng vì chuyện đặt nguyện vọng, từ khi hiểu chuyện tới giờ, anh là người duy nhất thấy tôi khóc, còn không chê cười tôi, lại an ủi tôi. Nghĩ vậy tôi càng khóc lớn hơn, sau đó mắt nhắm mắt mũi say mèm bấm số anh, đầu dây bên kia vừa kết nối tôi liền lí nhí nói, “Anh, em hủy hôn rồi, chia tay rồi, cậu ấy không giữ em lại…”
Sau đó tôi mơ màng nói gì đó rồi ngủ thiếp đi, anh không nói gì cả, cúp máy.
Hôm sau tôi lại chỉnh chu như thường ngày, nói hết với ba mẹ, hai người cũng không ý kiến, dẫu sao cũng là cuộc đời của tôi. Tôi ghé qua nhà cậu ấy, sau đó mới đi làm. Cả tuần cậu không gọi điện, tôi biết là hết thật rồi.
Tôi nên trách hay cảm ơn cậu ấy đây?
Một tháng sau tôi nhận được một cuộc điện thoại, “Tối nay cô chú có nhà không, anh qua thăm.”
Phải, anh ấy về rồi, không báo ai tiếng nào đã xuất hiện. Tối đó tôi về nhà sớm, mua một chai rượu vang đỏ, còn định qua đón anh vì sợ quên đường xá. Lâu ngày không gặp anh vẫn bảnh bao, nhưng có phần chính chắn hơn. Anh và ba nói chuyện như tri âm tri kỉ, đến mức mẹ và tôi chỉ biết nhìn nhau cười trong bếp.
Tôi nhớ lúc đó mẹ vừa bày trái cây vừa nói với tôi, “Doyoungie có vẻ quý nhà mình nhỉ,” sau đó mỉm cười nhìn tôi, rồi đi ra phòng khách cùng đĩa trái cây nhập hội với hai người kia.
Lúc anh về, mẹ kêu tôi tiễn anh ra khỏi khu tiểu xá. Chúng tôi vừa đi vừa nói rất nhiều thứ, anh làm giảng viên đại học bên Pháp, nghiên cứu cho một dự án liên quốc gia, tháng trước may sao được chuyển công tác về quê nhà, xử lý hết công việc mới bay về đây. Tôi trêu anh tham công tiếc việc quá, còn anh nói tôi vẫn khờ khạo như xưa.
Có lẽ vì chuyện cãi vã với cậu ấy và câu nói của mẹ, nên tối đó tôi đặc biệt chú ý đến anh. Thấy anh nhìn tôi dịu dàng như vậy, nụ cười trên môi không ngớt, thầy giáo hay phê bình tôi thật sự không thấy bóng dáng đâu. Tôi suy ngẫm lại lời của mẹ, cảm thấy hoài nghi, có lý nào là thế.
Đến cuối đoạn đường tôi bỗng trầm mặc một chút, chuyện hủy hôn vẫn còn đau đáu trong lòng, cho nên tôi vẫn chưa chấp nhận được việc bản thân trong giây phút nào đó, đã nghĩ anh thật sự thích mình như mọi người nói. Sau đó anh lại hỏi tôi ôm anh được không, tôi không có lý do để từ chối. Dưới ánh đèn vàng của cổng khu tiểu xá, anh nói với tôi, “Sao hôm nay nói ít thế, đang gặp gì xáo trộn trong cuộc sống à? Để cựu nhà trị liệu tâm lý này tư vấn cho nhé, em cứ từ từ thôi, không sao cả, đừng sợ.”
Sau này tôi hỏi anh vì sao lại nói câu đó, chẳng phải anh đã chờ quá lâu rồi sao, nếu tôi thật sự từ từ như anh muốn, thì đến bao giờ mình mới yêu nhau đây. Anh chỉ nói anh chờ được, chỉ cần em yêu anh, thì anh sẽ chờ được.
Những tháng ngày sau anh hay qua nhà tôi chơi, cũng hay viện cớ dẫn tôi về nhà, như sai tôi lấy tài liệu ở nhà lên trường cho anh, vì công việc tôi có thể làm ở công ty hay bất cứ đâu nên đi đi lại lại cũng không bị nói. Tôi cứ vậy đi từ nhà rồi trường anh, đến độ ba mẹ hay đồng nghiệp anh đều quen mặt tôi cả. Sau đó chúng tôi tiến đến mối quan hệ anh chở tôi về nhà sau tan ca, lâu lâu mẹ sẽ giữ anh lại ăn cơm. Nhưng cứ như vậy mấy tháng, anh không nói gì, tôi cũng lảng tránh, chúng tôi không tiến đến đâu cả.
Tôi không biết mình mắc cái chứng gì, chỉ là rất sợ, sợ anh thật sự có ý đó, bởi những câu chữ người cũ nói với tôi vẫn còn văng vẳng đâu đây, anh dạy kèm vì muốn tiếp cận tôi.
Có những thứ tôi rất giỏi, như nhớ tên font hay mã màu, vẽ vòng tròn không cần compa, mà giỏi nhất là giấu nhẹm suy nghĩ vào lòng. Nhưng tôi lại quên, anh là người hiểu tôi rõ nhất.
Hôm đó lại như những ngày trước, khi anh hỏi hôm nay có chuyện gì sao, tôi biết mình sắp không giữ nổi suy nghĩ của mình rồi. Tối đó chúng tôi mất nhiều thời gian hơn để về tới nhà, anh đánh xe vòng vòng khắp thành phố, anh không hỏi tôi gì cả, cứ chạy đi như vậy, một lúc lâu sau mới nói,
“Thật ra không phải bên trường chuyển công tác, mà là anh xin về, sau đó xử lý công việc trong một tháng. Hôm đó em gọi cho anh, em nói hủy hôn rồi, còn khóc rất nhiều, lúc đó anh lo cho em lắm, định sẽ về trong đêm để xem em thế nào, nhưng em lại nói ‘anh chắc chắn không có ý như vậy’, lúc nghe đến đây anh đã dập tắt hết hi vọng, thế mà em lại nói ’em nhớ anh rồi, mau về đây đi’,” Anh nói đến đây thì dừng một lúc, “Anh cũng thật sự nhớ em, anh biết anh có một chỗ nhỏ trong tim em, dù nó chẳng đủ để gọi là em thích anh, nhưng em nhớ anh như thế, nên anh tự nuôi hi vọng vậy, chỉ mong em sẽ tha thứ và chấp nhận anh.
Chuyện anh thích em là thật, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ xen vào tình cảm của hai người, khi em phàn nàn với anh về cậu ấy, anh biết rằng em yêu rất nhiều, cũng biết mình không có hi vọng, nên chỉ cố gắng giúp em có con đường tương lai tốt đẹp hơn. Chuyện dạy kèm chỉ vì muốn em không rớt tốt nghiệp, thật ra anh có nhờ thầy toán giúp nhưng thầy lại là người ra đề, ba tháng cuối đều bận chuyện trên bộ, với lại sau đợt đó không biết còn có thể gặp nhau nữa hay không nên anh quyết định liều một chút.
Đáng lẽ anh phải đi từ trước khi em thi đại học, nhưng anh không nỡ. Đến khi anh biết tin cậu ấy đòi chia tay em vì anh, anh mới có dũng khí rời đi, còn định đi không về nữa. Anh biết trong lòng em đang nghĩ gì, có lẽ đang thấy anh rất xầu xa, một thầy giáo lại yêu học trò mình, nếu em có thể tha thứ cho anh thì tốt quá, anh chẳng mong gì hơn.”
Tôi đơ người, thật sự lượng thông tin quá nhiều, anh ấy thích tôi từ rất lâu, rồi chuyện rời đi không trở về, hay đoạn tôi nói tôi nhớ anh ấy.
Mơ màng xuống xe rồi mơ màng về nhà, tôi không nhớ mình nằm lên giường bằng cách nào. Mọi người biết đó, con người vốn là loài tự mãn, sẽ cố trốn tránh trách nhiệm nhiều nhất có thể, khi một việc gì không mong muốn xảy ra liền tìm một cái cớ để đổ lỗi. Đêm hôm đó tôi đã nghĩ rất lâu, tự hỏi bản thân có phải vì anh mà cuộc tình tôi vun vén nhiều năm như thế mới tan vỡ, có phải tất cả đều vì anh hay không. Sau sự hoài nghi là nỗi sợ hãi, tôi sợ bản thân mình vì có thể nghĩ đến những điều như vậy, anh thật sự đã đối tốt với tôi, luôn chừng mực, luôn dò hỏi tôi trước khi tiến đến một cột mốc khác trong mối quan hệ này.
Nhưng tôi có thật sự muốn tiến đến một điều gì đó với anh không, ngay cả bản thân tôi cũng không biết.
Hôm sau anh nhắn mình đi công tác, không thể chở tôi về nhà, sau đó biến mất. Cả một tuần tôi chẳng làm gì ra hồn, ngơi việc một lúc liền nhớ đến đêm hôm ấy, ngày cuối tuần cũng ru rú trong nhà, ngồi nhìn tivi cả buổi. Mẹ thấy vậy thì hỏi tôi làm sao, mấy ngày này sao anh không đến. Tôi chỉ ậm ự nói anh bận rồi thôi. Mẹ thấy vậy cũng không nói gì, ngồi xem tivi cùng tôi một lúc rồi mới lên tiếng,
“Có phải hai đứa cãi nhau không?”
“Tụi con làm gì mà phải cãi nhau…”
“Nó nói rồi à, việc nó thích con ấy.”
“Hả? Sao mẹ nói thế?”
“Chỉ có con ngu ngơ mới không biết Doyoungie thích con.”
Tôi: “…”
“Vậy chuyện hủy hôn có phải là lỗi con không?”
“Không đâu, người có mắt sẽ biết lúc ấy con yêu thằng bé đến mức nào,” Mẹ nói đến đây thì xoay người, mắt đối diện với tôi, “Nhạy cảm của phụ nữ, con biết mà, nếu lúc đó mẹ biết Doyoungie thích con, mẹ sẽ không đồng ý để nó dạy kèm cho con, con hiểu ý mẹ chứ? Nó rất tôn trọng con, cũng không ép con phải thích nó, hay con muốn quay lại với thằng bé kia? Dù quyết định thế nào thì cũng là cuộc đời con, nhưng mẹ muốn đưa ra một lời khuyên, ngày trước con lúc nào cũng khúm núm lo sợ mình làm sai rồi phiền lòng người yêu, còn con bây giờ chẳng cần nghĩ gì cả.”
Tối hôm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi có muốn quay lại không? Đương nhiên tôi không quay lại với cậu ấy (thế nên mới có chuyện để kể với mọi người), nhưng tại thời điểm đó câu hỏi này thật sự nan giải. Tôi tự hỏi điều mình cho đi và nhận được có phải là tình yêu không? Cả tôi và cậu ấy đều không biết yêu đúng cách, một người không bao giờ thẳng thắn, sợ đông sợ tây, một người thì đã quen với việc được báo cáo, cho nên khi phát hiện đối phương không tâm sự một số vấn đề liền trở nên độc tài. Tôi lại cảm thấy mình không còn đủ sức để mở lòng với cậu ấy, và có lẽ chính cậu cũng không muốn tiếp tục hoài nghi thêm. Cả hai chúng tôi đều đã mệt mỏi rồi.
Còn về vấn đề của anh và tôi, tôi thật sự thấy có lỗi khi đặt tên anh cạnh những suy nghĩ như vậy, cho nên tối đó tôi gửi cho anh một tin nhắn, “Em không trách anh đâu. Xin lỗi.”
Sáng hôm sau anh ấy đã ở dưới nhà chờ tôi dậy, sau đó chở tôi đi làm, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ đọc đến đây mọi người đã phải tự hỏi rốt cuộc chúng tôi yêu nhau chưa, chừng nào mới yêu nhau. Tôi lúc này cũng rất muốn hỏi bản thân lúc đó vì sao lại chần chừ nhiều đến thế. Bản tính là một người luôn sợ hãi đủ điều, đứng trước sự khởi đầu của một mối quan hệ mới tôi liền có chút do dự. Nhưng anh vẫn luôn là người kéo tôi ra, như cách anh đã biến thằng nhóc con trung học trở thành một chàng tân sinh viên thật tự tin như vậy.
Tôi nhớ hôm ấy anh chở tôi về nhà, lúc đi bộ trong khu tiểu xá, chúng tôi cứ yên lặng bên nhau, ánh đèn ấm áp chiếu rọi xuống thế gian, anh nắm lấy tay tôi lúc nào không biết, cứ vậy mà về đến nhà.
Lúc tôi chuẩn bị mở cửa, anh lại kéo lấy tôi, sau đó một tay đỡ sau gáy, đưa tôi vào nụ hôn. Như chuồn chuồn lướt nước vậy, dịu dàng, trân trọng, giống như nâng niu trên tay một cánh hoa khô, rồi anh thì thầm một câu, “Nếu sáng mai em vẫn còn thấy hạnh phúc, thì hãy nói rằng em yêu anh.”
Tôi đã xúc động đến mức nào, anh ấy dù có không nhịn được mà phá giới, nhưng đến sau cùng vẫn mặc tôi quyết định tất cả.
Cảm giác như đón nhận yêu thương từ cả thế giới vậy, nếu lại lần lữa chối bỏ, tôi thật sự không còn là người đâu.
“Thầy, dạy em cách yêu đi.”
Anh ôm tôi vào lòng, bên vai tôi ướt nước, chưa bao giờ tôi thấy mình an tâm như vậy.
Được hai tháng sau thì anh cầu hôn, lúc tôi vừa tròn hai mươi tám tuổi. Chúng tôi tổ chức một đám cưới nhỏ, rồi mua một căn hộ gần chỗ anh làm, tôi cũng chuyển thành freelancer để có thể ở nhà nhiều hơn. Chúng tôi có hai chú cún, hiện tại vẫn chưa có ý định nhận con nuôi.
Cuộc sống sau hôn nhân diễn ra rất êm đẹp, tôi đương nhiên nhận ra biểu hiện của anh rất giống tôi ngày xưa, luôn cố gắng chiều lòng người mình yêu, cho nên cũng dần nói chuyện với anh về việc đó, tôi không muốn anh chỉ vì tôi mãi như thế, nghĩ đến cảm xúc của mình một chút cũng đâu có sao.
Mọi người biết không, có đôi khi tôi nghĩ chẳng phải bản thân đã đưa ra lựa chọn theo cái kiểu người ta thường nói – chọn giữa người mình yêu hay người yêu mình. Nhưng mỗi khi tôi nhìn anh ấy mặc pyjama, chơi đùa thích thú với đám trẻ trong nhà, lòng tôi lâng lâng vui sướng, tôi biết rằng mình không như thế.
Có lẽ tôi yêu anh vì ở cạnh anh tôi thấy bản thân mình tốt đẹp hơn biết bao nhiêu, tôi chỉ là tôi thôi. Và tôi mong rằng anh cũng sẽ cảm thấy như thế.
Vài ngày nữa là kỉ niệm hai năm ngày cưới, con đường phía trước vẫn cần anh dạy dỗ thật nhiều.
end.